Phòng khám tư nhân vào buổi tối muộn trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường. Ánh đèn neon trắng hắt lên gương mặt Kim, tô đậm vẻ sợ hãi tột độ đang chiếm lấy cô. Kim co rúm người lại, vòng tay siết chặt lấy cánh tay Bình như một đứa trẻ bám víu cha mẹ. Môi cô mấp máy, âm thanh bật ra chỉ là một lời cầu xin yếu ớt, nghẹn ngào:
“Tôi, tôi sợ lắm… Tôi không cần tiêm. Bình… làm ơn…”
Ánh mắt Kim ngấn nước, chôn chặt trong lồng ngực săn chắc của người đàn ông. Cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, đều đặn của anh, nhưng nó không đủ xua tan nỗi ám ảnh về cây kim sắc lạnh.
Cô bác sĩ trẻ đứng đối diện, trên tay là ống tiêm uốn ván đã chuẩn bị sẵn, cũng cảm thấy một sự bối rối không nhỏ. Gương mặt cô lộ rõ sự ngại ngùng. Theo kinh nghiệm, người lớn sợ tiêm không hiếm, nhưng sợ đến mức này thì quả là hiếm thấy. Thấy Kim phản ứng dữ dội, cô bác sĩ theo bản năng lùi lại một bước, không dám tùy tiện lại gần, sợ sẽ làm Kim hoảng loạn thêm.
Bình khẽ thở dài, nhưng trong ánh mắt anh không hề có sự khó chịu, chỉ toàn là sự kiên nhẫn và cưng chiều vô bờ bến. Anh đưa một tay lên xoa nhẹ tấm lưng run rẩy của cô, dùng chất giọng trầm ấm, dịu dàng nhất có thể để trấn an:
“Ngoan nào. Chỉ là tiêm phòng uốn ván thôi, vết thương trên tay em cần phải tiêm để đảm bảo an toàn. Sẽ không đau đâu, tin anh đi.” Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả lên làn da mẫn cảm của Kim, “Giống như muỗi chích một cái thôi. Nghe lời đi nào, được không?”
Tiếng nức nở của Kim dần nhỏ lại, chỉ còn là những tiếng thút thít vụn vặt. Cô vẫn rúc sâu trong ngực anh, cảm nhận hơi ấm vững chãi từ Bình, rồi rầu rĩ gật đầu. Chiếc cằm nhỏ xinh khẽ cọ vào áo sơ mi của anh, như một lời đồng ý miễn cưỡng.
“Vậy mới ngoan.” Bình nở một nụ cười, nụ cười đó vừa trìu mến lại vừa mờ ám một cách khó tả.
Anh từ từ buông một tay, bàn tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, kéo Kim sát lại. Hành động tiếp theo của Bình diễn ra hết sức tự nhiên, nhưng lại khiến không khí trong phòng chững lại. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng Kim lên một chút, rồi chậm rãi kéo chiếc váy ngủ mỏng manh của cô lên cao. Chiếc váy ren mềm mại nhăn nhúm lại ngang lưng, để lộ ra nửa dưới hoàn toàn không che chắn: cặp mông mềm mại, tròn đầy và trắng ngần của Kim.
Khoảnh khắc đó, cô bác sĩ gần như hóa đá. Gương mặt cô tái mét, hai mắt trợn tròn hết cỡ, suýt chút nữa thì ngất xỉu vì sốc. Trong suốt sự nghiệp của mình, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào kỳ lạ và táo bạo như vậy ngay trong phòng tiêm. Phản ứng của người đàn ông này... hoàn toàn nằm ngoài dự đoán!
Bình vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Anh khẽ vỗ nhẹ lên một bên mông của Kim, như ra hiệu cho cô bác sĩ.
“Tiêm đi. Tiêm bắp cho cô ấy, ở đây này.” Giọng anh vẫn bình thản, như thể hành động vừa rồi chỉ là một chuyện hết sức hiển nhiên.
Kim, vẫn đang nhắm mắt rúc trong ngực Bình, dường như cũng không hề nhận ra sự thay đổi tư thế hay sự kinh ngạc của người ngoài. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, nhưng cô đã ngoan ngoãn chấp nhận số phận.
Cô bác sĩ lắp bắp, cố gắng lấy lại sự chuyên nghiệp: “À… vâng… Tiêm… tiêm ở đây ạ?”
Bình chỉ gật đầu. Cô bác sĩ buộc phải cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, dùng hết sự tập trung còn sót lại để hoàn thành công việc một cách nhanh nhất, trong tư thế ngượng nghịu nhất. Cây kim lạnh buốt lướt qua làn da trần trụi, và tiếng thút thít của Kim lại vang lên nho nhỏ, hòa lẫn với sự tĩnh lặng đầy căng thẳng của căn phòng khám.
Hồi Kết Đầy Mờ Ám
Cây kim lạnh lẽo rút ra khỏi làn da mềm mại. Kim rùng mình khẽ rên lên một tiếng, nhưng nhờ được Bình ôm chặt, sự đau đớn cũng chỉ thoáng qua. Cô bác sĩ trẻ hoàn tất công việc nhanh chóng, rút kim, sát trùng và dán băng cá nhân một cách chuyên nghiệp, dù bàn tay cô vẫn còn hơi run run.
“Xong rồi ạ.” Giọng cô bác sĩ vẫn còn chút ngượng nghịu. Cô cố gắng không nhìn thẳng vào cặp mông đang phơi bày, chỉ tập trung vào việc thu dọn dụng cụ.
Bình cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Kim, đầy yêu thương: “Thấy chưa? Anh nói rồi, không đau mà. Ngoan lắm.”
Kim từ từ ngước mặt lên, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ hoe nhưng đã dịu đi nhiều. Cô hơi mệt mỏi tựa vào vai hắn.
Bình không vội buông cô ra. Hắn thong thả dùng một tay kéo chiếc váy ngủ mỏng manh xuống, che đi phần cơ thể vừa bị lộ. Mọi hành động đều chậm rãi, như thể hắn đang cố ý kéo dài khoảnh khắc thân mật này, bất chấp sự hiện diện của người thứ ba.
Cô bác sĩ cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, cô lập tức quay lưng lại, giả vờ xem xét tủ thuốc, tạo điều kiện cho cặp đôi chỉnh đốn lại trang phục.
Bình đặt Kim xuống ghế, nhịp nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn trên chiếc váy của cô. Hắn quay sang cô bác sĩ, nở nụ cười lịch thiệp nhưng ánh mắt lại như chứa đựng một trò đùa tinh quái:
“Cảm ơn cô. Cô ấy sợ tiêm kinh khủng, chỉ có cách này mới giúp cô ấy phân tán sự chú ý được thôi.”
Một lời giải thích vừa phải và hợp lý được đưa ra, nhưng sự mờ ám thì không thể che giấu. Cô bác sĩ chỉ dám gật đầu lia lịa, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Vâng, tôi hiểu. Lần sau nếu cần tiêm, hai anh chị cứ… cứ đến đây.” Cô gần như không thể nói trọn câu cuối cùng.
Khi hai người rời đi, cánh cửa phòng khám khép lại, trả lại sự tĩnh lặng cho căn phòng. Cô bác sĩ đứng dựa vào bàn làm việc, thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt cô vẫn còn bàng hoàng. Trong tâm trí cô, hình ảnh người đàn ông điềm tĩnh kéo váy cô gái lên để tiêm vẫn in đậm.
Cô khẽ lẩm bẩm một mình, giọng đầy vẻ kinh ngạc: “Họ là cặp đôi lạ lùng nhất mình từng gặp.” Nhưng rồi cô lại bật cười nho nhỏ, một nụ cười vừa căng thẳng vừa giải trí. “Dù sao thì, cô ấy cũng đã chịu tiêm. Chiều người yêu đến mức này…”
Bên ngoài, Kim nép mình trong vòng tay Bình, cả người vẫn còn chút run nhẹ vì adrenaline.
“Anh quá đáng thật đấy,” Kim khẽ trách móc, giọng nói vẫn còn hơi nghèn nghẹn. “Sao lại dám làm thế trước mặt người ta?”
Bình siết tay cô, nhếch mép cười đầy ý tứ. “Nếu không làm thế, em có chịu tiêm không? Hơn nữa,” hắn cúi xuống thì thầm, “em có biết lúc đó em quyến rũ thế nào không? Sự sợ hãi của em… làm anh thấy rất thú vị.”
Kim đánh nhẹ vào ngực hắn, nhưng không giấu được một tia đỏ ửng trên má. Cô biết, nỗi sợ hãi của cô và sự chiều chuộng đặc biệt của hắn là bí mật nho nhỏ, đầy mờ ám chỉ thuộc về riêng hai người.
---













0 nhận xét:
Đăng nhận xét