"Chiến tranh không giống như phim ảnh. Thực tế khốc liệt hơn rất nhiều. Cảnh trẻ con khóc, người ngất, vợ chồng chia ly, tàu chạy mà hành lý phải vứt lại... hỗn loạn vô cùng", chị Hồng kể. Gần 24 năm lập nghiệp ở xứ người, ngay cả trong ác mộng cặp vợ chồng quê Thái Nguyên cũng không nghĩ có ngày thành phố Kharkov này chìm trong bom đạn.
Sau hơn 18 tiếng, anh Thắng, chị Hồng và người trai hơn 20 tuổi tỏa đi các ngả tìm kiếm, cuối cùng họ lên được chuyến tàu đi thủ đô Kiev. Đó là chuyến tàu bão táp. Bình thường một khoang bốn người nhưng nay 14 người ngồi chồng chất lên nhau. Trên chuyến tàu ấy, hàng nghìn người giống nhau ở nét mặt lo lắng và ánh mắt hoảng loạn. Bên trong tối om, bên ngoài thi thoảng lại lóe lên đốm sáng theo sau là tiếng nổ chát chúa. Mỗi lúc như vậy con tàu lắc lư như gặp sóng, ai nấy co cụm vào nhau, sợ sệt và yếu ớt.
Trong cơn cuồng loạn ấy, một khoảnh khắc khiến chị Hồng sững người là cảnh một cậu bé hơn ba tuổi khóc thảm thiết, bám chặt vào bà. Người ông ở bên cạnh cũng rất mệt, di chuyển khó khăn với sự trợ giúp của một cô gái trẻ. Một tay còn lại của cô gái gọi điện cho mẹ cậu bé để trấn an con, nhưng dù xong cuộc điện thoại, em vẫn rối rít đòi được bế: "Бабушка, мне так страшно", "Я боюсь бомб, я боюсь войны" (Bà ơi, cháu sợ! Cháu sợ bom, cháu sợ chiến tranh). Tiếng khóc của cậu bé như dao cứa lòng. Chị Hồng chỉ biết gạt nước mắt, thương chồng thất thần vì phải bỏ lại tất cả, thương con trai chỉ còn vài tháng nữa tốt nghiệp đại học, rồi chị lo không biết chuyến tàu này có đến được đích hay không.
Chừng 9h sáng, tàu đến Kiev nhưng phải chờ 3 tiếng mới tiếp tục lăn bánh đi Lvov, thành phố phía tây Ukraine. Trong lúc đó, cả chuyến tàu gần như nín thở vì tiếng đạn bom lúc gần lúc xa. Nỗi sợ của chị Hồng có vẻ quá rõ nên một người phụ nữ cũng đang tản cư như chị, lại gần vỗ vai an ủi. "Thôi đừng khóc, phải cứng rắn lên". Khoảnh khắc ấy, nước mắt người con da vàng và của người phụ nữ da trắng xa lạ, cùng rơi...
Đêm ngày 3/3 tàu tới Lvov, từ đây từng dòng người tỏa sang hướng đi Ba Lan, Hungaria xin tị nạn, còn gia đình chị Hồng quyết định sang Slovakia, nơi có một người bạn gái thân từ thuở nhỏ, hứa sẽ giúp đỡ.
Ngay khi qua cửa khẩu, gia đình anh Thắng, chị Hồng đã được Hội người Việt ở Kosice đón. Gặp được đồng bào sau hơn 60 tiếng chạy khỏi đạn bom, cả gia đình mới cảm giác "được sống trở lại". "Trời âm độ, những đồng hương người Việt ở Slovakia vượt hơn 100 cây số đến biên giới và chờ đợi suốt ba tiếng mới đón được chúng tôi. Mọi người trao cho nhà tôi nước ấm, tiếp tế đồ ăn và thay sim mới", chị Hồng rưng rưng chia sẻ.
Do tất cả tài sản đều nằm ở cửa hàng, gia đình chị Hồng còn một ít tiền trong tài khoản rút hết mang đi nhưng không thể đổi ra ngoại tệ. Những ngày qua họ được người bạn và Hội đồng hương người Việt ở Slovakia giúp đỡ để trang trải cuộc sống. Thời gian tới, gia đình sẽ xin tị nạn tại đây, tiếng Solovakia và Ukraine có quá nửa tương đồng nên họ có thể đi làm thuê và con trai 20 tuổi cũng có thể tìm một công việc.
Tối 7/3, trong cuộc gọi mới nhất về cho người hàng xóm già thân thiết, gia đình chị Hồng nhận tin xung quanh chỗ họ đã có 50 ngôi nhà bị bắn sập, tang tóc khắp nơi. Người hàng xóm này sống một mình xa con cháu nên chị Hồng dặn bà cứ mở cửa nhà mình lấy hết đồ mà ăn. Thế nhưng bà nói: "Đồ khô tao để lại mấy hôm nữa chúng mày về ăn".
Lời của bà khiến chị Hồng nghẹn lại, không dám nói cả nhà đã chạy cách Kharkov 3.000 km, chẳng biết còn có thể quay lại quê hương thứ hai và gặp bà không nữa...
[theo: Vnexpress]
0 nhận xét:
Đăng nhận xét