Tin Mới

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

Sợ tiêm mông truyện : Bác Sĩ Cũng Sợ Kim

Công Lý Đêm Khuya: Bác Sĩ Cũng Sợ Kim

Vài tuần sau cơn tiêm uốn ván của Kim, vai trò đã hoàn toàn đảo ngược. Bình về nhà sau ca trực đêm, cả người nóng ran, mặt đỏ bừng. Sau khi kiểm tra, Kim nghiêm giọng kết luận: Cảm sốt nặng kèm viêm họng cấp, cần tiêm kháng sinh liều cao để tránh biến chứng.

Bình, người từng lạnh lùng cầm kim tiêm, giờ nằm co quắp trên ghế sofa, giọng nói đầy sự phản đối chuyên môn:

"Không, anh có thể uống thuốc! Kim, tiêm bắp kháng sinh đau lắm, em biết mà. Anh là bác sĩ, anh biết liều lượng, uống sẽ ổn..."

Kim đứng đối diện, tay chống nạnh, không hề dao động. Cô đã lấy lại toàn bộ sự cứng rắn và quyết đoán mà Bình đã thể hiện đêm nọ. Trên bàn là hai ống kháng sinh, loại cô biết chắc chắn sẽ gây nhức buốt kinh khủng.

"Không được. Anh sốt quá cao, phải tiêm để có hiệu quả nhanh nhất. Anh nói đúng, anh là bác sĩ, anh phải tuân thủ phác đồ," Kim tuyên bố, giọng điệu gần như là trả thù ngọt ngào.

Bình thở dài thất bại. Anh biết không thể cãi lại cô. Anh từ từ lết vào phòng ngủ và nằm sấp xuống giường, vẻ mặt vừa cam chịu vừa nhăn nhó.

"Làm ơn, nhẹ tay thôi nhé. Anh không quen đau đớn đâu," Bình khẽ khàng nhắc nhở, khiến Kim không nhịn được cười.

Mũi Thứ Nhất: Sự Vụng Về và Cơn Đau Bất Ngờ


Kim chuẩn bị dụng cụ. Tay cô có hơi run một chút vì căng thẳng – đây là lần đầu tiên cô tiêm cho người khác, lại còn là một bác sĩ phẫu thuật. Cô kéo quần Bình xuống, để lộ cặp mông săn chắc của anh.

"Anh... anh thả lỏng cơ đi. Em sẽ tiêm bên phải trước." Kim cố gắng bắt chước giọng nói điềm tĩnh của Bình.

Bình cố gắng thả lỏng, nhưng nỗi ám ảnh về cơn đau mà anh đã gây ra cho Kim tối hôm đó khiến cơ bắp anh co cứng lại một cách vô thức.

Kim cầm ống tiêm. Thay vì đâm kim dứt khoát như Bình, cô lại do dự một giây.

Xoẹt... Rụt!

Cây kim đi vào không đủ sâu, bị hơi lệch một chút do Kim vụng về.

"Á!" Bình rên lên một tiếng kêu thật sự đau đớn và giật bắn người. Cơn đau không phải do thuốc mà là do kỹ thuật tiêm. "Kim! Em tiêm cái gì thế! Lệch rồi!"

"Em... em xin lỗi!" Kim luống cuống. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại góc độ, rồi đẩy thuốc vào.

Thuốc kháng sinh bắt đầu lan tỏa, gây ra cơn buốt nhức khủng khiếp. Bình cắn chặt gối, tiếng rên rỉ nghèn nghẹn. Cơn đau này, anh chưa từng trải qua dưới góc độ bệnh nhân. Nó không chỉ đau mà còn nhục nhã, khi chính người yêu mình gây ra.

"Em... xong rồi!" Kim rút kim ra, mặt cô hơi tái đi vì sợ hãi chính cơn đau mình gây ra. Cô vội vàng sát trùng.

Mũi Thứ Hai: Sự Trả Ơn Ngọt Ngào


Bình thở hổn hển. Khuôn mặt anh đổ mồ hôi vì sốt và đau. "Em... em biết là đau thế nào rồi chứ?"

Kim không đáp, nhưng ánh mắt cô hiện lên sự hối lỗi. Cô biết rõ anh đang đau như thế nào.

"Được rồi. Mũi thứ hai, em sẽ làm tốt hơn," Kim nói, tập trung cao độ. Cô tiến hành sát trùng bên trái, bàn tay đã vững hơn.

Lần này, Kim nhớ lại lời Bình dặn: Phải dứt khoát.

Phập!

Cây kim đâm vào cơ bắp một cách chuẩn xác hơn. Kim bắt đầu bơm thuốc. Bình không còn chống cự, anh chỉ cắn chặt môi, nắm chặt ga trải giường, toàn thân căng cứng chống lại cơn buốt nhức nóng rát đang lan ra. Anh không rên rỉ lớn, nhưng tiếng thở dốc nặng nhọc đã tố cáo sự đau đớn tột cùng.

Kim nhìn sự chịu đựng của anh, cảm thấy vừa thương vừa buồn cười. Cô bơm thuốc chậm hơn một chút, cố gắng giảm thiểu sự khó chịu, hoàn tất mũi tiêm.

Khi mọi thứ kết thúc, Bình nằm bất động. Kim nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh hai vết tiêm sưng đỏ, nơi đã gánh chịu sự vụng về của cô và sự tàn bạo của thuốc.

"Anh đã hiểu cảm giác của em rồi chứ?" Kim nhẹ nhàng hỏi, giọng có chút mỉa mai nhưng tay vẫn không ngừng xoa dịu.

Bình quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy sự thấu hiểu. "Anh... anh rút lại lời nói đêm đó. Thật sự rất đau. Anh sẽ không bao giờ bắt em tiêm thuốc kháng sinh nữa."

Kim cười, cúi xuống hôn lên má anh. Cô nhanh chóng lấy túi chườm nóng và đắp lên hai bên mông anh.

"Chào mừng anh đến với thế giới của bệnh nhân. Giờ thì nằm yên và tận hưởng sự chăm sóc của y tá mới của anh đi, bác sĩ ạ."

Trong vòng tay của Kim, sự đau đớn từ mũi tiêm dần dịu đi, nhường chỗ cho sự ấm áp và sự biết ơn. Họ hiểu rằng, những mũi tiêm đau đớn này không chỉ là thuốc men, mà còn là một bài học đắt giá về sự đồng cảm và tình yêu thương trong mối quan hệ của họ.

Ngày Thứ Hai: Sự Trừng Phạt Nối Tiếp
Buổi sáng hôm sau, tình trạng của Bình có khá hơn một chút – cơn sốt đã giảm nhờ thuốc, nhưng cơ thể anh lại bị hành hạ bởi một nỗi đau khác: nhức mỏi và sưng tấy khủng khiếp từ hai mũi tiêm tối qua. Anh nằm sấp trên giường, mỗi lần trở mình đều là một cực hình.

Kim, sau một đêm chăm sóc đầy lo lắng, giờ đây đã trở nên kiên quyết hơn. Cô bước vào phòng với vẻ mặt nghiêm nghị, cầm trên tay hai ống tiêm mới.

"Bác sĩ Bình," Kim tuyên bố, giọng cô không còn sự nũng nịu mà thay vào đó là sự nghiêm túc của một y tá trưởng. "Theo phác đồ điều trị, anh cần thêm hai mũi kháng sinh nữa để đảm bảo dứt điểm nhiễm trùng. Anh biết rõ điều này là cần thiết."

Bình nghe thấy tiếng lách cách của kim loại va chạm, lập tức rùng mình. Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sự van xin:

"Kim... làm ơn. Cơn đau tối qua vẫn còn. Anh còn chưa đi lại bình thường được. Hay là chúng ta chuyển sang uống được không? Anh thề là anh sẽ uống đúng giờ, không bỏ liều..."

"Không thương lượng," Kim cắt lời, ánh mắt cô đầy sự không khoan nhượng. "Chính anh đã tiêm cho em và nói rằng sức khỏe là ưu tiên hàng đầu. Anh là bác sĩ, anh phải làm gương. Nằm xuống, thả lỏng."

Bình biết mình đã hết đường chối cãi. Đây chính là quả báo ngọt ngào dành cho sự lạnh lùng của anh đêm nọ. Anh rên rỉ, úp mặt xuống gối, thở dài đầu hàng.

Mũi Thứ Ba: Thử Thách Trên Vùng Cơ Đã Tổn Thương
Kim kéo quần anh xuống. Vùng da mông Bình, vốn săn chắc, giờ đây đã hiện lên hai vết tấy đỏ, hơi sưng và có dấu hiệu bầm tím nhẹ từ mũi tiêm vụng về của cô tối qua.

Kim cẩn thận sát trùng khu vực tiêm mới, tránh chạm vào vết cũ. Cô biết rằng tiêm vào vùng cơ đã bị tổn thương sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Cô cố gắng tìm một điểm lành lặn nhất trên bên mông phải.

"Em sẽ tiêm nhanh, anh phải giữ chặt nhé," Kim dặn dò.

Phập!

Kim đâm kim dứt khoát hơn. Tuy kỹ thuật đã cải thiện, nhưng ngay khi mũi kim chạm vào cơ, Bình bật mạnh người lên.

"Á! Chết tiệt! Đau! Đau quá, Kim!"

Cơn đau từ mũi tiêm mới này nhức nhối gấp đôi vì nó xảy ra trên vùng cơ đang căng cứng và mệt mỏi. Khi Kim đẩy thuốc, Bình không thể kiềm chế được nữa. Anh cắn chặt gối, hai tay bám vào thành giường, rên rỉ nghẹn ngào, tiếng kêu của một người đàn ông hoàn toàn mất đi sự kiểm soát trước cơn đau thể xác.

Kim nhìn cảnh tượng đó, tay cô hơi run lên vì thương xót, nhưng cô buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Cô rút kim ra, vội vàng xoa dịu.

Mũi Thứ Tư: Sự Đầu Hàng Tuyệt Đối
Bình nằm thở dốc, cả cơ thể run lên bần bật. Nước mắt sinh lý ứa ra nơi khóe mắt vì cơn đau quá sức chịu đựng. Anh giờ đây hoàn toàn giống hệt Kim đêm nọ.

"Kim... làm ơn... dừng lại đi... Anh không chịu nổi..." Bình thều thào, giọng anh đầy sự tuyệt vọng và hối hận.

"Anh đã tiêm bốn mũi cho em," Kim nhắc khẽ, nhưng bàn tay cô vẫn nhẹ nhàng xoa dịu vùng đau. Cô biết, đây là mũi cuối cùng, và cô phải kết thúc nó thật nhanh.

Kim đổi bên, sát trùng bên mông trái, cũng là nơi đang sưng tấy.

"Anh phải thả lỏng," cô ra lệnh.

Bình không còn sức lực để gồng cơ nữa. Anh chỉ nằm im, nhắm nghiền mắt, chấp nhận số phận.

Phập!

Mũi kim cuối cùng đi vào. Lần này, Bình không thét lên, mà chỉ phát ra một tiếng rên dài, kéo theo một tiếng nấc nghẹn vì đau đớn và bất lực. Cơn buốt nhức nóng rát lại lan tỏa, nhưng anh chỉ biết cắn chặt lưỡi, chờ đợi.

Khi Kim rút kim ra, Bình gần như ngất đi vì kiệt sức.

Kim đặt dụng cụ xuống và ngồi bên cạnh, ôm lấy đầu anh. Cô xoa xoa tóc anh, vỗ về như mẹ vỗ con:

"Xong rồi, anh yêu. Anh đã làm rất tốt. Anh là người dũng cảm nhất."

Bình úp mặt vào bụng cô, hai tay ôm lấy eo Kim như một đứa trẻ, hoàn toàn đầu hàng.

"Anh sẽ không bao giờ... bắt nạt nỗi sợ tiêm của em nữa," Bình thều thào. "Và anh sẽ không bao giờ, tiêm cho em... vào mông nữa."

Kim cười, một nụ cười chiến thắng và hài lòng. Cô biết, giờ đây, Bình đã thực sự hiểu và chia sẻ nỗi đau của cô.

Trong suốt cả ngày hôm đó, vị bác sĩ phẫu thuật danh tiếng phải nằm sấp, bị hành hạ bởi bốn vết tiêm đau đớn, và được chăm sóc bởi Kim – người đã chính thức trở thành người nắm giữ quyền lực y tế tối cao trong căn nhà của họ.

Dấu Ấn Của Sự Thấu Hiểu
Sau khi hoàn tất mũi tiêm thứ tư, Kim vứt bỏ ống tiêm, gương mặt không giấu được sự lo lắng khi thấy Bình nằm bất động. Cô nhanh chóng lấy khăn ấm lau mồ hôi trên trán anh, rồi kéo chăn lên che người anh.

“Em xin lỗi,” Kim thì thầm, giọng cô dịu đi hoàn toàn. “Em biết nó rất đau, nhưng anh cần phải tiêm đủ liều.”

Bình thở dài nặng nhọc, xoay đầu nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi nhưng đã không còn sự trách móc. “Anh biết. Là một bác sĩ, anh hiểu. Nhưng là một bệnh nhân, anh chính thức rút lại mọi ý nghĩ về việc đánh giá thấp nỗi sợ tiêm của em.”

Kim mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng đặt một túi chườm nóng lên mỗi bên mông của anh, cố gắng căn chỉnh sao cho hơi ấm lan tỏa sâu vào vùng cơ bị tổn thương.

Sự Chăm Sóc Tận Tụy
Sau khi chườm nóng được vài phút, Kim bắt đầu quá trình xoa bóp tỉ mỉ. Đây là lúc cô phải dốc hết sự kiên nhẫn và tình yêu thương. Cô đổ một chút dầu xoa bóp ra tay, xoa nóng rồi từ từ áp lên vùng da xung quanh bốn vết tiêm.

Bình khẽ rên lên khi Kim bắt đầu tác động lực. Vùng cơ mông anh giờ đây cứng như đá, căng tức và đau đớn dữ dội.

"Cố chịu nhé, em phải xoa bóp sâu để thuốc tan ra," Kim dặn dò.

Tay Kim di chuyển chậm rãi, vừa xoa vừa day nhẹ các khối cơ đang thắt lại. Cô tập trung hoàn toàn, làm việc bằng sự đồng cảm và tình yêu. Cô cảm nhận được từng thớ cơ, từng điểm nhức nhối dưới lòng bàn tay mình. Lực tay của cô không chuyên nghiệp bằng Bình, nhưng nó lại chứa đựng sự dịu dàng và tỉ mỉ mà chỉ người yêu mới có.

Bình nằm yên, hoàn toàn phó mặc cơ thể cho cô. Anh chưa từng cảm thấy vulnerable (dễ tổn thương) đến mức này. Vị bác sĩ phẫu thuật lạnh lùng giờ đây chỉ là một người đàn ông yếu đuối, đau đớn, cần sự chăm sóc của người phụ nữ mình yêu.

Sau khoảng mười lăm phút xoa bóp kỹ lưỡng, cơn nhức buốt của Bình đã dịu đi đáng kể, thay bằng cảm giác mệt mỏi dễ chịu.

Sự Cân Bằng Được Thiết Lập
Kim cuối cùng cũng xong. Cô cẩn thận lau sạch dầu xoa bóp và kéo chăn đắp kín cho anh.

Kim nằm xuống bên cạnh Bình, ôm anh từ phía sau, áp má vào lưng anh.

“Anh biết không,” Kim thì thầm vào tai anh, “khi anh tiêm cho em, em sợ hãi và giận anh lắm. Nhưng khi em tiêm cho anh, em nhận ra anh đã phải cứng rắn thế nào để làm điều đó. Cảm giác gây ra đau đớn cho người mình yêu thật khủng khiếp.”

Bình khẽ gật đầu, sự mệt mỏi khiến anh không thể nói nhiều. “Anh hiểu rồi. Chúng ta đã hoàn toàn hòa nhau rồi. Bài học này… quá đắt giá.”

Anh đưa tay ra sau, nắm lấy tay cô, siết chặt. Bốn vết tiêm đau đớn đó, hai vết của Kim và hai vết của Bình, đã trở thành một dấu ấn không thể phai mờ. Chúng không chỉ chữa lành bệnh tật mà còn chữa lành sự thiếu thấu hiểu trong mối quan hệ của họ, đặt họ lên một mặt phẳng cảm xúc hoàn toàn bình đẳng.

Tối hôm đó, không có sự mờ ám hay trêu chọc. Chỉ có sự tĩnh lặng, hơi ấm của túi chườm, sự nhức nhối âm ỉ, và tình yêu sâu sắc, trưởng thành hơn sau những lần chạm kim đầy đau đớn.

Buổi Sáng Bệnh Nhân Phục Hồi
Sáng hôm sau, Bình thức dậy với cơn đau buốt đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn đủ để anh phải nằm yên. Anh không còn sốt, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi và hai bên mông cứng nhắc, nhắc nhở anh về bốn mũi tiêm kinh hoàng.

Anh khẽ rên lên một tiếng khi cố gắng dịch chuyển. Ngay lập tức, Kim đã xuất hiện ở cửa với một chiếc khay gỗ nhỏ.

"Chào buổi sáng, bệnh nhân dũng cảm," Kim nói, nụ cười tinh nghịch ánh lên trong mắt. "Y tá trưởng mang bữa sáng đến phục vụ anh đây."

Bình chống tay ngồi dậy một cách khó nhọc. Anh phải ngồi nghiêng hẳn sang một bên, vẻ mặt đầy bi kịch.

"Anh còn chưa hồi phục, em biết mà. Em có thể giúp anh gối cao hơn một chút không?" Bình ra lệnh, giọng nói pha lẫn giữa sự yếu đuối của bệnh nhân và thói quen chỉ huy của một bác sĩ.

Kim không nói gì, nhưng cô thực hiện ngay. Cô kê thêm một chiếc gối mềm mại dưới lưng anh, rồi đặt khay ăn sáng – một bát cháo nóng và một cốc nước ép – ngay trước mặt.

"Ăn đi. Anh không được bỏ bữa," Kim nói, giọng đầy quyền lực mới. "Và anh phải nằm sấp nghỉ ngơi sau khi ăn xong. Em đã đặt hẹn massage vật lý trị liệu cho anh vào chiều nay."

Bình nhíu mày. "Massage vật lý trị liệu? Anh là bác sĩ, anh tự biết cách xử lý cơ bắp bị cứng. Chỉ cần em xoa bóp là được rồi."

Kim lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc một cách giả tạo. "Không được. Anh là bệnh nhân, và em là người điều trị. Anh phải tuân theo phác đồ mà em đưa ra. Nếu anh không nghe lời..."

Kim không nói hết câu, nhưng cô nhướng mày và khẽ nhấc tay lên, làm động tác giả vờ cầm kim tiêm.

Bình lập tức rùng mình, khuôn mặt tái đi một chút. Ký ức về cơn đau tối qua vẫn còn quá rõ ràng.

"Thôi được rồi!" Bình nhanh chóng đầu hàng. "Anh sẽ nghe lời y tá trưởng. Anh sẽ tuân thủ mọi chỉ dẫn."

Kim cười lớn, nụ cười chiến thắng. "Tốt. Bệnh nhân ngoan thì sẽ nhanh khỏi bệnh."

Cô ngồi xuống mép giường, quan sát anh ăn. Bình vừa ăn cháo vừa lén lút nhìn cô, trong lòng vừa ấm áp vì sự chăm sóc chu đáo, lại vừa cảm thấy bực tức một cách đáng yêu vì thế lực y tế mới trong nhà.

"Thế anh phải phục vụ em bao lâu nữa đây?" Bình hỏi, giọng có chút oán trách.

Kim chống cằm, suy nghĩ. "Cho đến khi anh đi lại bình thường và không còn than thở nữa. Anh đã tiêm cho em bốn mũi, anh cũng nên trải nghiệm cảm giác phục hồi sau bốn mũi tiêm chứ. À, nhân tiện, buổi chiều em sẽ xoa bóp cho anh thêm lần nữa. Anh phải nằm sấp đấy."

Bình chỉ biết thở dài cam chịu. Giờ đây, anh không chỉ là người yêu mà còn là bệnh nhân độc quyền của Kim, hoàn toàn phụ thuộc vào sự chăm sóc và sự trả thù nhẹ nhàng của cô.
Sợ tiêm mông truyện : Bác Sĩ Cũng Sợ Kim
  • Title : Sợ tiêm mông truyện : Bác Sĩ Cũng Sợ Kim
  • Posted by :
  • Date : 12:05
  • Labels :
Next
This is the most recent post.
Bài đăng Cũ hơn
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Top