Tin Mới

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

Sợ tiêm mông truyện :Thét Lên Trong Im Lặng Khi Nỗi Sợ Tiêm Kim Lên Đến Tột Cùng

 Sau khi về đến căn hộ riêng, sự mờ ám ở phòng khám đã tan biến, thay vào đó là sự căng thẳng tột độ của Kim khi đối diện với mũi tiêm cuối cùng, mũi tiêm kháng sinh mạnh. Cô biết, khi Bình thực hiện với vai trò bác sĩ thực thụ, sự ngọt ngào sẽ giảm đi, và sự đau đớn là điều không thể tránh khỏi.

Mũi Tiêm Thực Sự

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, Bình chuẩn bị dụng cụ. Anh không còn vẻ mặt trêu chọc như lúc ở phòng khám, thay vào đó là sự tập trung và lạnh lùng cần thiết của một bác sĩ. Anh đặt hai ống thuốc kháng sinh đã được pha sẵn lên bàn, ánh kim loại của mũi kim phản chiếu ánh đèn vàng, khiến Kim phải nhắm nghiền mắt lại.

"Kim, mũi này sẽ rất đau," Bình nói, giọng trầm và nghiêm túc. "Em phải thả lỏng hoàn toàn, nếu không cơ cứng sẽ còn đau hơn nữa."

Kim ngồi trên mép giường, tay nắm chặt vạt áo choàng lụa, người run lên từng đợt. "Em... em biết mà. Anh hứa là nhanh thôi," cô cầu xin, giọng run rẩy.

Bình không hứa hẹn, anh chỉ nhẹ nhàng kéo chiếc áo choàng của cô lên cao, để lộ hoàn toàn phần mông trắng muốt. Anh dùng bông cồn sát trùng bên phải, làm lạnh da cô. Kim rít lên một tiếng nhỏ vì cảm giác lạnh đột ngột.


Mũi Thứ Nhất: Cơn Nhói Buốt Cắt Da

Bình giữ chặt vùng da, đảm bảo cố định. Anh không do dự, Xoẹt! Mũi kim đâm sâu vào cơ bắp, tốc độ chuẩn xác và dứt khoát.

Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi môi Kim. Mắt cô mở to, nước mắt lập tức ứa ra. Cô muốn vùng vẫy nhưng Bình đã dùng tay còn lại giữ chặt đùi cô, khiến cô không thể cử động.

"Đừng nhúc nhích," anh ra lệnh bằng giọng trầm khàn, vừa chuyên nghiệp vừa đầy áp chế.

Bình bắt đầu đẩy thuốc. Kháng sinh vốn là loại thuốc tiêm bắp gây buốt nhức. Từng giọt dịch lỏng lạnh lẽo, đậm đặc lan tỏa và chen vào các thớ cơ, tạo ra cảm giác nhức buốt, căng tức khủng khiếp từ bên trong.

Kim hét lên một tiếng nén, không phải tiếng rên nhẹ nhàng như lúc nãy, mà là một tiếng kêu vì đau đớn thực sự. Cô cắn chặt hàm răng, cào mạnh vào ga trải giường. Cơn đau như một dòng điện mạnh chạy dọc theo bắp đùi xuống tận chân.

"A... Bình! Dừng lại! Đau... quá! Hức..."

"Gần xong rồi," Bình đáp, ánh mắt không hề dao động, chỉ tập trung vào việc bơm thuốc và giữ cô ổn định. Khuôn mặt Kim đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Khi kim rút ra, Kim thở hổn hển, cả người mệt lả. Vùng tiêm bên phải lập tức tê dại và sưng đỏ nhẹ. Cô đau đến mức không thể nhúc nhích.

Mũi Thứ Hai: Cực Hình Kéo Dài

Bình sát trùng bên mông trái, nơi còn lành lặn. Kim nhìn anh qua làn nước mắt, đôi mắt ngập tràn sự cầu xin.

"Không... không thể tiêm nữa. Em không chịu nổi."

"Chỉ còn một mũi. Ráng lên," Bình nói, giọng anh có chút dịu lại nhưng vẫn không cho phép cô thoái thác.

Kim cố gắng hít thở sâu, nhưng cơ bắp cô co rút lại vì sợ hãi, khiến vùng tiêm căng cứng.

"Thả lỏng," Bình cảnh báo, nhưng Kim không thể kiểm soát được. Anh nhíu mày, rồi dùng lòng bàn tay xoa mạnh vùng mông căng cứng, sau đó nhấn mạnh mũi kim vào.

ẦM!

Cảm giác lần này còn tồi tệ hơn. Vì cơ mông đang co lại, mũi kim bị ma sát, và thuốc được bơm vào cơ bắp bị chèn ép. Cơn đau không chỉ là buốt nhói mà còn là một cảm giác xé rách, bầm dập. Kim thét lên một tiếng chói tai, dùng hết sức lực đá chân vào không khí.

Bình siết chặt vòng tay giữ cô, đảm bảo mũi tiêm không bị lệch. Anh làm việc nhanh nhất có thể.

"Hức! Ahhh... Em ghét anh! Đau... đau quá! Bỏ ra!" Kim gào lên, nước mắt giàn giụa, lăn xuống gò má. Cơn đau lan rộng, buốt thấu xương.

Cuối cùng, Bình rút kim ra. Anh vội vàng sát trùng rồi ném ống tiêm đi.

Kim đổ gục xuống giường, úp mặt vào gối, nức nở. Cô run rẩy, cố gắng chịu đựng cơn nhức nhối khủng khiếp đang lan tỏa từ hai bên mông. Cô thậm chí còn không còn sức để càu nhàu hay trách móc anh nữa, chỉ còn biết rên rỉ.

Bình nhẹ nhàng kéo áo choàng xuống, che chắn cho cô. Anh xoa xoa lưng cô, giọng đầy hối lỗi và xót xa:

"Anh xin lỗi. Anh biết đau mà. Nhưng em rất giỏi, đã xong rồi. Anh sẽ chườm nóng cho em ngay."

Dù Bình đã tiêm thuốc một cách chuyên nghiệp nhất, nhưng bản chất của thuốc đã khiến Kim phải trải qua một cực hình đau đớn ngay trong chính căn phòng ngủ của mình. Cô biết, vài giờ tới sẽ là một trận chiến với cơn đau nhức lan tỏa từ hai vết tiêm.

Chăm Sóc Sau Cơn Đau

Kim vẫn úp mặt vào gối, tiếng nấc nghẹn ngào dần dịu lại thành những tiếng thút thít nhỏ. Cơn đau buốt từ hai bên mông vẫn đang âm ỉ lan tỏa, khiến cô không thể nằm yên.

Bình vứt bỏ găng tay y tế, nhanh chóng quay lại bên cạnh Kim. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đưa tay luồn vào tóc cô, xoa nhẹ.

“Ngoan, nín đi. Anh biết em đau, nhưng Kim phải hiểu là loại kháng sinh này rất mạnh, và anh không thể tiêm nhẹ tay được. Nếu anh làm không dứt khoát, em sẽ phải chịu đau lâu hơn.”

Anh biết, lời giải thích chuyên môn lúc này không giúp giảm đau, nhưng nó giúp trấn an tinh thần Kim.

Bình rời giường, vội vàng đi lấy một túi chườm nóng và chuẩn bị một chút dầu xoa bóp chuyên dụng.

Khi quay lại, anh khéo léo đỡ Kim nằm nghiêng, để lộ phần lưng dưới và hai bên mông đang sưng đỏ. Kim rên lên khe khẽ vì tư thế này chạm vào vết tiêm.

Bình bắt đầu chăm sóc vết thương bằng sự dịu dàng đối lập hoàn toàn với sự dứt khoát khi tiêm.

Anh đặt túi chườm nóng lên khu vực tiêm bên phải. Hơi ấm lan tỏa giúp làm dịu cơ bắp bị kích thích và giảm bớt cảm giác căng cứng. Kim khẽ thở ra một hơi dài, cảm giác dễ chịu hơn một chút.

"Giờ thì anh xoa bóp nhẹ nhàng nhé. Sẽ hơi nhột, nhưng nó sẽ giúp thuốc tan nhanh và giảm đau nhức," Bình nói.

Anh dùng đầu ngón tay thoa một lớp dầu xoa bóp mỏng lên xung quanh vết tiêm bên trái, tránh đụng trực tiếp vào điểm kim đâm. Bình bắt đầu xoa bóp với lực vừa phải, từ từ mở rộng phạm vi ra ngoài.

"Hức... anh nhẹ thôi..." Kim nức nở, cảm giác nhức buốt lại dâng lên khi cơ bắp bị tác động.

Bình cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vai cô. "Anh xin lỗi. Sắp hết đau rồi."

Trong vài phút tiếp theo, Bình tập trung hoàn toàn vào việc chăm sóc. Anh luân phiên xoa bóp nhẹ nhàng cho cả hai bên mông, nơi vừa bị tra tấn bởi mũi kim. Mọi sự lạnh lùng chuyên nghiệp của vị bác sĩ phẫu thuật đã tan biến hết. Lúc này, anh chỉ là một người đàn ông đang cố gắng xoa dịu nỗi đau thể xác mà chính tay mình đã gây ra cho người phụ nữ mình yêu.

Kim dần dần bình tĩnh lại. Cơn đau không biến mất hẳn, nhưng nó đã dịu đi đáng kể nhờ hơi nóng và sự xoa bóp. Cô cảm nhận được sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và tình yêu thương vô bờ bến ẩn chứa trong từng động tác của Bình.

"Anh... anh thật là đáng ghét," Kim thều thào, giọng cô vẫn còn chút nghẹn lại.

Bình dừng tay, áp má mình vào lưng cô. "Đúng, anh là người đáng ghét nhất. Nhưng Kim à, em cũng phải nhớ. Em có một bác sĩ riêng, và anh sẽ luôn là người chăm sóc em, dù điều đó có khiến em đau đớn hay sợ hãi đến mức nào đi nữa."

Sau khi xoa bóp xong, Bình đỡ Kim nằm xuống, anh vòng tay ôm trọn cô vào lòng. Kim cuộn mình như một con mèo nhỏ, vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập quen thuộc. Tuy cơ thể vẫn còn nhức nhối, nhưng tâm hồn cô đã được xoa dịu hoàn toàn.

Mặc dù Bình là bác sĩ, và anh đã thực hiện công việc tiêm thuốc một cách nghiêm túc, nhưng cơn đau khủng khiếp đó, cùng với sự chăm sóc tận tâm sau đó, đã tạo nên một khoảnh khắc riêng tư đầy ám ảnh và khó quên giữa hai người.

Đêm Tối Của Sự Nương Tựa

Kim nằm yên trong vòng tay Bình, sức lực cạn kiệt vì cơn đau buốt và những giọt nước mắt. Cảm giác nhức nhối vẫn còn, nhưng hơi ấm từ lồng ngực săn chắc của Bình, cùng với hương thơm bạc hà từ dầu xoa bóp, đã kéo cô vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nương náu an toàn. Tiếng thở đều đặn của cô dần thay thế cho những tiếng thút thít cuối cùng.

Bình biết, lúc này, cô đã thực sự kiệt sức. Anh cẩn thận điều chỉnh tư thế để Kim nằm thoải mái nhất, đảm bảo vùng tiêm không bị đè nén. Anh nhìn xuống mái tóc mềm mại của cô đang áp vào ngực mình, ánh mắt đầy sự phức tạp.

Với tư cách là một bác sĩ, anh đã làm đúng: tiêm thuốc dứt khoát, đảm bảo hiệu quả điều trị, bất chấp nỗi sợ hãi và đau đớn của bệnh nhân. Nhưng với tư cách là một người yêu, anh cảm thấy tội lỗi khi chính tay mình gây ra sự đau đớn tột cùng cho cô. Sự đối lập này luôn tồn tại trong mối quan hệ của họ, nơi sự chiều chuộng và sự nghiêm khắc y học đan xen vào nhau.

Anh đưa tay xoa nhẹ lên vùng lưng Kim, nơi gần kề với hai vết tiêm vẫn còn nóng ran. Anh có thể cảm nhận được sự căng cứng dưới lớp da mềm mại của cô, một lời nhắc nhở về sự hy sinh nhỏ bé mà cô vừa trải qua để bảo vệ sức khỏe.

Bình lặng lẽ nằm đó, ôm Kim thật chặt. Anh hít một hơi sâu, mùi hương riêng biệt của cô – pha lẫn giữa dầu xoa bóp kháng sinh và hương thơm tự nhiên của da thịt – lấp đầy khứu giác anh. Khoảnh khắc này, đầy rẫy sự mệt mỏi, đau đớn đã qua và sự yên bình hiện tại, lại là một trong những khoảnh khắc thân mậtriêng tư nhất của hai người.

Mặc dù mũi tiêm đã gây ra nỗi đau kinh hoàng, nhưng chính sự kiên định của Bình và sự nương tựa tuyệt đối của Kim đã củng cố thêm sợi dây liên kết giữa họ. Kim chấp nhận cơn đau dưới bàn tay anh, và Bình đền đáp bằng sự chăm sóc không một lời than phiền.

Kim khẽ cựa quậy, rúc sâu hơn vào anh, tìm kiếm hơi ấm. Cô thều thào trong giấc ngủ, một lời thì thầm chỉ đủ cho Bình nghe thấy:

“Đừng… tiêm nữa…”

Bình mỉm cười, một nụ cười dịu dàng. Anh hôn nhẹ lên trán cô, cam kết không lời. Anh biết, ngày mai, cô sẽ đau nhức và khó chịu, nhưng họ sẽ cùng nhau vượt qua.

Trong căn phòng ngủ tĩnh mịch, hai vết tiêm đau đớn kia trở thành dấu ấn của một đêm đầy biến động, nơi nỗi sợ hãi, sự nghiêm khắc, nỗi đau thể xác và tình yêu thương vô bờ bến đã cùng hòa quyện, tạo nên sự thấu hiểu sâu sắc và độc nhất giữa vị bác sĩ và cô người yêu bướng bỉnh của anh.

Buổi Sáng Sau Cơn Đau Âm Ỉ

Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Kim. Cô khẽ cựa quậy, và lập tức một cơn nhức buốt sâu dội lên từ hai bên mông, nhắc nhở cô về cuộc "tra tấn" tối qua.

Cô rên khẽ, cố gắng xoay người nhưng không thể. Hai vết tiêm cứng lại, đau nhói mỗi khi cơ bắp bị kéo căng. Kim nhăn mặt, đưa tay đấm nhẹ vào chiếc gối.

Bình đã dậy từ lúc nào. Anh đang mặc áo sơ mi, chuẩn bị cho ca làm việc sáng. Nghe tiếng rên của cô, anh lập tức quay lại, trên tay là một cốc nước ấm.

"Chào buổi sáng, chiến binh của anh," Bình nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm. Anh ngồi xuống cạnh giường, tránh chạm vào vùng nhạy cảm của cô. "Sao rồi? Có muốn anh kiểm tra không?"

Kim lắc đầu mệt mỏi, gương mặt vẫn còn cau lại vì đau. "Em không thể cử động được. Nó buốt như có đá trong cơ vậy. Anh tiêm cái gì mà ác thế?"

Bình mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa có chút tự hào nghề nghiệp. "Thuốc kháng sinh tốt nhất đấy, bảo bối. Hiệu quả thì đi đôi với sự khó chịu nhất định. Anh đã xoa bóp rồi, nhưng tác dụng phụ sẽ kéo dài vài tiếng."

Anh đặt cốc nước xuống, rồi vòng tay xuống dưới lưng cô, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy. Kim rên lên một tiếng nhỏ vì động tác này. Cô buộc phải ngồi nghiêng, dồn trọng lượng sang một bên để tránh đè lên vết tiêm.

"Giờ thì ngoan ngoãn uống nước đi," Bình đặt cốc vào tay cô. "Anh đã chuẩn bị sẵn một viên thuốc giảm đau không kê đơn. Uống xong, em nên chườm nóng thêm một lần nữa. Anh sẽ xoa bóp lại cho em trước khi đi làm."

Trong khoảnh khắc đó, Kim nhìn thấy rõ ràng sự đan xen trong con người anh: một bên là người đàn ông chuẩn mực, lạnh lùng, sẵn sàng gây đau đớn vì sức khỏe của cô; một bên là người yêu chu đáo, tận tâm, không bao giờ để cô một mình chịu đựng.

"Anh không sợ muộn làm sao?" Kim hỏi, giọng nhỏ hơn.

Bình chỉnh lại cổ áo sơ mi, hành động của một bác sĩ phẫu thuật chuẩn bị bước vào phòng mổ, nhưng ánh mắt anh lại chỉ dành cho cô. "Không. Ca phẫu thuật không quan trọng bằng việc đảm bảo vợ sắp cưới của anh có thể đi lại được. Sức khỏe của em là ưu tiên hàng đầu."

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Kim, tránh những vùng cô đang đau nhức. "Ngủ thêm một lát. Anh sẽ quay lại với túi chườm nóng."

Dù cơn đau vẫn còn âm ỉ, nhưng Kim cảm thấy một sự ấm áp bao trùm. Cô biết, sau những mũi tiêm đau đớn đó, cô đã nhận lại được sự chăm sóc tuyệt đối từ Bình. Đây là cách họ yêu nhau: bằng sự nghiêm khắc và sự nuông chiều không giới hạn.

Cuộc Đấu Tranh Với Cơn Nhức Nhối

Sau khi Bình đi làm, căn hộ trở nên tĩnh lặng. Kim uống thuốc giảm đau và cố gắng chợp mắt thêm một lúc, nhưng cơn đau từ hai bên mông vẫn âm ỉ, khó chịu đến mức không thể ngủ sâu. Nó không còn là cơn đau buốt cấp tính như tối qua, mà là một cảm giác căng tức, nhức mỏi khiến cô luôn phải tìm cách thay đổi tư thế.

Cuối cùng, Kim quyết định không thể nằm ì thêm được nữa. Cô phải cố gắng vệ sinh cá nhân và ăn uống. Việc này trở thành một thử thách thực sự.

Mỗi động tác ngồi dậy, đứng lên hay bước đi đều cần sự tính toán cẩn thận. Cô phải dồn toàn bộ trọng lượng lên đầu gối và đùi, tránh tuyệt đối áp lực lên vùng tiêm. Việc đi lại giống như một vũ điệu vụng về, chậm chạp và khổ sở. Kim phải cắn răng, nhăn nhó mỗi khi vô tình cử động quá mạnh.

Cô tự mình làm nóng túi chườm và áp lên từng bên mông một. Hơi nóng mang lại sự giải thoát tạm thời, làm dịu đi sự co thắt của cơ bắp. Trong lúc chườm, Kim nhìn xuống hai vết tiêm. Vẫn còn hơi tấy đỏ và có vẻ bầm tím nhẹ, là minh chứng rõ ràng nhất cho sự quyết liệt của Bình và nỗi đau mà cô đã trải qua. Cô vừa giận anh vì đã làm đau cô, lại vừa biết ơn vì sự chăm sóc anh dành cho cô.

Cả buổi sáng trôi qua trong sự khó khăn và chờ đợi. Kim chỉ mong trời nhanh tối, để người bác sĩ riêng của cô trở về.

Bác Sĩ Trở Về Nhà

Mặt trời bắt đầu lặn, và tiếng chìa khóa lách cách vang lên ở cửa. Bình về nhà muộn hơn thường lệ, có lẽ ca phẫu thuật đã kéo dài.

Anh bước vào phòng ngủ, tháo cà vạt, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi sau một ngày đứng trong phòng mổ. Thế nhưng, khi nhìn thấy Kim đang nằm nghiêng một cách tội nghiệp trên giường, mọi mệt mỏi của anh dường như tan biến.

"Vẫn còn đau lắm sao?" Anh hỏi ngay, chất giọng trầm ấm đầy lo lắng.

Kim gật đầu, đưa tay về phía anh như một đứa trẻ muốn được bế. "Nó cứ nhức nhối suốt. Em đi lại còn khó nữa."

Bình nhanh chóng thay một bộ quần áo thoải mái hơn rồi quay lại giường. Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đỡ Kim nằm sấp xuống. Đây là tư thế tốt nhất để anh có thể kiểm tra và xoa bóp cho cô.

"Để anh xem nào."

Anh dùng ngón tay ấn nhẹ lên hai bên mông Kim, đặc biệt là xung quanh vùng tiêm. Kim rít lên khe khẽ khi anh chạm vào điểm đau.

"Cơ hơi cứng rồi," Bình chẩn đoán. "Anh sẽ xoa bóp sâu hơn một chút. Lần này sẽ không đau như lúc tiêm đâu, nhưng em phải chịu đựng nếu muốn thuốc tan nhanh."

Bình bắt đầu thoa dầu xoa bóp. Đôi bàn tay vốn cầm dao mổ một cách dứt khoát và mạnh mẽ, giờ đây lại chuyển động một cách thành thạo, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết trên cơ thể cô. Anh xoa bóp sâu vào các thớ cơ xung quanh vết tiêm, nhằm phá vỡ sự kết tụ của thuốc kháng sinh.

Lúc này, sự đau đớn mang tính cải thiện. Mỗi động tác xoa bóp của anh đều đi kèm với một cơn nhói khó chịu, nhưng ngay sau đó là cảm giác cơ bắp được thư giãn, dòng máu lưu thông trở lại.

"Đúng rồi, anh làm thế đi… Hức… nhẹ nữa… ở chỗ đó," Kim khẽ hướng dẫn, tuy đau nhưng cô biết đây là điều cần thiết.

Bình chăm chú thực hiện, anh không chỉ là người xoa dịu mà còn là người quan sát. Anh theo dõi phản ứng của Kim, điều chỉnh lực tay một cách hoàn hảo.

Sau khoảng mười phút xoa bóp chuyên sâu, Bình phủ chăn lên cho Kim. Cô đã thả lỏng hoàn toàn, cả cơ thể và tinh thần đều được thư giãn.

"Bác sĩ Bình đã hoàn thành ca điều trị tại nhà rồi. Giờ thì bệnh nhân phải ngủ sớm và dưỡng sức," anh nói, giọng có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy yêu thương.

Kim quay người lại, ôm lấy thắt lưng anh, mặt vùi vào bụng anh. "Cảm ơn anh. Em yêu anh, bác sĩ của em."

Bình cúi xuống hôn tóc cô. "Anh cũng yêu em. Đừng làm mình bị thương nữa, anh không muốn tiêm cho em nữa đâu. Ngủ ngon, cô gái dũng cảm."

Và trong vòng tay nhau, họ chìm vào giấc ngủ, kết thúc một ngày dài đầy rẫy sự đau đớn y khoa và sự chăm sóc ngọt ngào, mâu thuẫn nhưng hài hòa của tình yêu.


Sợ tiêm mông truyện :Thét Lên Trong Im Lặng Khi Nỗi Sợ Tiêm Kim Lên Đến Tột Cùng
  • Title : Sợ tiêm mông truyện :Thét Lên Trong Im Lặng Khi Nỗi Sợ Tiêm Kim Lên Đến Tột Cùng
  • Posted by :
  • Date : 11:46
  • Labels :
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Top